Tôi
nhớ, cuộc tình Việt Dzũng/ BeBe Hoàng Anh bắt đầu vào khoảng cuối năm
1984, khi Lãm giới thiệu BeBe Hoàng Anh với tôi, mục đích để BeBe Hoàng
Anh tiếp tay, phát triển tờ báo TP. Vì BeBe Hoàng Anh chưa tốt nghiệp,
nên hai người gặp nhau ở căn chung cư của Lãm, đường King, Santa Ana
thường hơn ở tòa soạn. Khi “Cậu Út” của chúng tôi thú nhận đã “fall in
love” BeBe Hoàng Anh, tôi và Lãm gia công vun vào, với tất cả yêu thương
và, hân hoan dành cho đôi bạn trẻ.
Tuy
nhiên, giai đoạn đầu của cuộc tình Việt Dzũng/BeBe Hoàng Anh có phần
chập chờn, bấp bênh, với nhiều ngày Dzũng không gặp BeBe Hoàng Anh! Và,
chúng tôi cũng không biết tìm BeBe Hoàng Anh ở đâu!
Do
quá nhậy cảm, Dzũng rơi vào trạng thái tâm lý tựa như tuyệt vọng. Vì
thế, nhiều đêm, Dzũng dục tôi dời căn chung cư của Lãm, trở về tòa soạn,
đường Ranchero Way, để nghe Dzũng hát tình khúc…
Theo
tôi, đó là những giây phút Dzũng sống thực nhất. Dzũng không che đậy,
không kềm chế cảm xúc mình. Như thể nó không thể khác. Tình cảm thật? –
Là thế đấy!
Cũng
ở thời điểm này, không biết có phải do tâm trạng tuyệt vọng hay không,
Dzũng đã phổ nhạc bài thơ “Thu khúc một” của tôi và, hát cho tôi nghe
nhiều lần:
“trăng khuyết, như đời tôi
cũng thôi, một kiếp người
em về, khuya có vui (?)
tôi và đêm nhớ người…
gió biếc như tình tôi
cung chiều lên tiếng gọi
về kịp không hỡi em
vầng trăng ta khuyết rồi
(…)
em ở đâu đêm qua?
có nghe hồn anh tắt vội
buồn vương giọt nước mắt
cho giá lạnh cội áo quan
(…)
mây khói ru tình tôi
nhớ thương một kiếp người
em về khuya có vui (?)
tôi về đêm nhớ người
trăng khuyết như hồn tôi
ván quan đã đóng rồi
về kịp không hỡi em
vầng trăng ta khuyết rồi!”
Khi
Dzũng hát tới những câu “em về khuya có vui” hoặc “về kịp không hỡi em /
Vầng trăng ta khuyết rồi”… (vốn là những câu hỏi – không có câu trả
lời), thì đó cũng là lúc Dzũng nhắm mắt, mặc cho đôi dòng lệ lăn dài
trên gương mặt trẻ thơ của mình. Phần tôi, tôi cũng không đủ sức đem
mình khỏi chiếc ghế, dù chỉ để đặt tay lên vai Dzũng, như một cử chỉ dỗ
dành, cảm thông… bất lực!!!
Những
lúc ấy, tôi bẵng quên chính tôi cũng đang ngợp sâu trong những câu hỏi
mình từng viết xuống – Mà cùng với nước mắt xót xa, tôi ước sao, tiếng
hát, câu hỏi của Dzũng cất lên trong căn nhà lạnh lẽo, hoắm sâu dưới
tầng tầng bóng đêm, có thể bay đến BeBe Hoàng Anh!!!
Bây
giờ, khi tôi viết những dòng chữ này (thì) “ván quan” (câu chữ của
Dzũng – không có trong nguyên bản thơ) đã thực sự “đóng rồi”… BeBe Hoàng
Anh không chỉ “về kịp” mà hơn thế, BeBe Hoàng Anh đã “ở lại” giữa cuộc
đời của Dzũng, một cách tốt đẹp, từ nhiều chục năm qua.
Nhiều
ngày, từ khi nhận được hung tin về Dzũng, tôi lại tự hỏi, cách gì BeBe
Hoàng Anh có thể vượt những “nhớ thương một kiếp người”, khi Dzũng không
còn nữa? Vĩnh viễn không còn nữa! Dù chỉ một thoáng xuất hiện, đâu đó,
trên mặt địa cầu này?
Du Tử Lê
No comments:
Post a Comment