Việt
Dzũng ơi, Trời không làm ngơ đâu, có lẽ, ngài đã không nỡ để em chịu
đựng mãi những hệ lụy của cuộc đời, tiếp tục vất vả, cực nhọc ngày này
sang ngày khác, cố làm tròn trách nhiệm với quê hương. Oan nghiệt hơn
nữa, là phải tiếp tục hứng nhận những đánh phá từ kẻ thù, cùng những tỵ
hiềm, ganh ghét nhỏ nhoi nơi trần thế.
LTS: Sáng
nay, rất đông đảo đồng hương và đại diện chính quyền của các thành phố ở
Orange County, đã đến tham dự tang lễ của cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng. Tang
lễ của anh là một sự kiện rất đặc biệt, cho thấy cộng đồng Việt Nam
thương mến anh thế nào. Số người tham dự đông đến mức khiến cô Julie -
xướng ngôn viên đài truyền hình Little Sài Gòn - đã so sánh với “đám
tang của một tổng thống.”
Và
sáng nay, tại tang lễ, MC Nam Lộc đã đọc điếu văn bằng tiếng Việt và
xướng ngôn viên truyền hình Mỹ – cô Leyna Nguyễn – đã chuyển dịch sang
tiếng Mỹ.
Kính mời qúy độc giả đọc bài Điếu văn của MC Nam Lộc đọc trong tang lễ nhạc sĩ Việt Dzũng.
BBT nhật báo Cali Today
Kính thưa quý vị lãnh đạo tinh thần, quý vị trưởng
thượng, đại diện các cơ quan đoàn thể, quý thân hào, nhân sĩ, quý vị
đồng hương cùng toàn thể tang quyến đang có mặt ở đây ngày hôm nay để
cùng ngậm ngùi chia tay và tiễn đưa một người con, một người chồng, một
người anh, một người em, một người bạn và cũng là một nghệ sĩ của tự do,
một nhà truyền thông đầy tâm huyết, cùng là một chiến hữu đồng hành với
toàn thể cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản trên toàn thế giới, đến
nơi an nghỉ cuối cùng sau gần 40 năm miệt mài tranh đấu để dành lại tự
do, dân chủ và nhân quyền cho quê hương Việt Nam.
Quang cảnh cầu nguyện cho Việt Dzũng. Photo: Nam Lộc/Cali Today
Kính thưa quý vị, 2013 là một trong những năm mà Trời đã giáng nhiều tai
họa xuống trần gian. Nào bão tố, lụt lội, động đất xảy ra nhiều nơi
trên địa cầu. Đã gần cuối năm rồi mà ngài còn ráng mang đi vị cha già
khả kính của dân tộc Nam Phi, cựu tổng thống Nelson Mandela, và chỉ hai
tuần lễ sau đó Trời lại ghé qua miền Nam California dắt theo đứa con yêu
dấu của cộng đồng người Việt tị nạn CS, đó là nhạc sĩ Việt Dzũng -
người trong cơn đau cùng nhân thế đã từng hỏi: Trời cao xanh hay trời
oan nghiệt. Trời có buồn hay trời chỉ làm ngơ?
Việt Dzũng ơi, Trời không làm ngơ đâu, có lẽ, ngài đã không nỡ để em
chịu đựng mãi những hệ lụy của cuộc đời, tiếp tục vất vả, cực nhọc ngày
này sang ngày khác, cố làm tròn trách nhiệm với quê hương. Oan nghiệt
hơn nữa, là phải tiếp tục hứng nhận những đánh phá từ kẻ thù, cùng
những tỵ hiềm, ganh ghét nhỏ nhoi nơi trần thế. Và như nhà báo Hoàng Thu
Dũng đã nói, em là “kẻ mang nặng những khổ đau cùng đất nước”, cho nên
đã được Thiên Chúa cất gánh nặng ấy cho em, để Ngài trao lại cho thế hệ
trẻ gánh tiếp. Hoặc cũng có thể được Đức Thích Ca lấy đó để tặng chúng
sinh như một công án tu thân, rằng, hãy cố sống cho tử tế, danh vọng,
địa vị hay tiền tài, rồi ra cũng sẽ mục rữa, tiêu tan vào cát bụi, vì
đời là vô thường. Việt Dzũng từ bỏ cuộc sống này, không phải là anh đã
chết, mà là về với với cái “Không”, về trong nỗi nhớ khôn cùng của mỗi
chúng ta.
Khoa học gia Nguyễn Xuân Vinh và nhạc sĩ Anh Bằng. Photo: Nam Lộc/Cali Today
Kính thưa quý vị, Việt Dzũng bước vào đời ở tuổi 17, mang thân phận tỵ
nạn cùng một trái tim yêu nước sâu xa. Thương kẻ bất hạnh và những người
thiếu may mắn trên cuộc đời này. Từ tấm lòng mênh mang đó, anh học
tập, tôi luyện để viết nên những ca khúc tựa như những thông điệp nói về
thân phận, cuộc đời của những người bị bức hại, hay phải chịu đựng cuộc
sống đầy oan khiên đau khổ dưới sự cai trị của đảng CSVN, đồng thời kêu
gọi tuổi trẻ vùng lên, đấu tranh cho một Việt Nam tự do, bình đẳng. Với
hành trang vào đời đầy ngập lý tưởng trong sáng đó, cuối thập niên
1980, Việt Dzũng đã có mặt tại hầu hết các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á,
cùng sinh hoạt, chia sẻ, vận động và tranh đấu cho quyền tỵ nạn của
những người Việt Nam phải bỏ nước ra đi lánh nạn Cộng Sản. Sau đó, cùng
với các ca nhạc sĩ đồng chí hướng khác, thành lập Phong Trào Hưng Ca
Việt Nam, đem tiếng nhạc, lời ca đi hâm nóng nhiệt tình cứu nước khắp
cùng thế giới.
Tang gia bên bàn thờ Việt Dzũng. Photo: Nam Lộc/Cali Today
Để tiếng nói mình được chú ý, được lắng nghe một cách rộng rãi hơn, vào
đầu thập niên 1990, Việt Dzũng gia nhập ngành truyền thông, đầu tiên qua
lãnh vực báo chí. Với một quyết tâm sắt đá, một trái tim nhân hậu cùng
một giọng nói mộc mạc, chân thành, vào đầu năm 1993, Việt Dzũng cùng với
Minh Phượng và Xướng Ngôn Viên Phạm Long hợp thành một bộ ba nổi
tiếng, hay còn gọi là "Les Trois Mousquetaires" tạo nên một làn sóng
mới, giống như một cuộc cách mạng trong lãnh vực truyền thông, được
thính giả khắp nơi mến mộ, qua làn sóng phát thanh của đài Little Saigon
Radio. Đến cuối năm 1996 thì Việt Dzũng và Minh Phượng đứng ra thành
lập Radio Bolsa hoạt động vững mạnh tới ngày hôm nay. Phải nói là cả
hàng trăm ngàn người đã được nghe tiếng cười rộn rã của anh hợp cùng
Minh Phượng vào buổi sáng mỗi ngày. Qua giọng nói truyền cảm, ngọt ngào,
qua kiến thức rộng rãi cộng với khối óc thông minh, bén nhậy, Việt
Dzũng đã trở thành một trong những người làm truyền thông chuyên nghiệp
và đứng đắn nhất trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại, gặt hái được
tất cả tình cảm nồng nhiệt của khán thính gỉa mến mộ. Với thành qủa đó,
Việt Dzũng được Trung Tâm Asia mời cộng tác và anh đã mau chóng trở
thành MC chính của trung tâm này. Nổi bật với khuôn mặt hiền hòa, duyên
dáng và đôn hậu, khúc chiết và sâu sắc nhưng không thiếu dí dỏm trong
lời giới thiệu của một người giầu kinh nghiệm khi đứng trên sân khấu,
tất cả đã là những yếu tố tạo nên sự thành công của anh trong vài trò
này, từ đó, Việt Dzũng bước vào lãnh vực truyền hình một cách thật dễ
dàng và vững chãi.
Tuy nhiên, như mọi người đã biết, Việt Dzũng không chỉ là một Xướng Ngôn
Viên, một MC thuần tuý nghệ thuật, mà anh còn sử dụng diễn đàn sân khấu
để vận động, đấu tranh cho tự do, dân chủ ở quê nhà, vạch trần những
tội ác giả dối, điêu ngoa, bán đất, bán đảo, bán tài nguyên đất nước cho
Trung Cộng của đảng CSVN, đồng thời kêu gọi đấu tranh đòi nhân quyền
cho những người đang phải sống dưới chế độ CS độc tài, đảng trị, và đặc
biệt hơn nữa, là hỗ trợ tinh thần chống Cộng, bảo vệ chủ quyền cho quê
hương VN của những người yêu nước. Có thể nói Việt Dzũng là một trong số
những chiến sĩ đứng ở ngay đầu chiến tuyến, hay như cách nói của nhà
văn quân đội Phan Nhật Nam là "Nhất Kiếm Trấn Ải" để bảo vệ chính nghĩa
quốc gia, bảo vệ lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, cũng như cho thành trì văn hóa,
nghệ thuật ở nơi được mệnh danh là "Thủ Đô Tỵ Nạn" của người Việt Quốc
Gia, không bị nhuộm đỏ bởi đảng CSVN và tay sai Việt gian ở hải ngoại.
Nhưng cũng chính vì thế, họ đã không ngớt đánh phá anh, dựng chuyện để
bôi nhọ anh bằng đủ mọi thủ đoạn, với những lời lẽ rất thiếu văn hóa.
Có lần tôi đã đề nghị Việt Dzũng lên tiếng đính chính, hoặc trả lời
những luận điệu xuyên tạc nói trên, Việt Dzũng chỉ mỉm cười, nói với tôi
rằng: “Anh đã từng bảo em là: chỉ sợ mình làm điều sai lầm, chứ đừng sợ
ai hiểu lầm! vậy nếu mình thấy không làm điều gì trái với lương tâm thì
việc gì phải đính chính? Việt Dzũng nói tiếp: em học được một điều nơi
Đức Phật dậy, đó là: “Oan ức, không cần biện bạch”.
Vâng, Dzũng nói đúng, em không cần biện bạch. Từ suốt một tuần lễ qua,
hàng trăm tổ chức, hàng trăm ngàn người Việt thư đi, tin lại qua
Internet trên thế giới đã nhỏ lệ khóc thương em, đặc biệt là sự hiện
diện đông đảo của mọi người bên cạnh em hôm nay cũng như suốt mấy ngày
qua, đã là những lời biện bạch mạnh mẽ nhất, hùng hồn nhất thay cho em.
Dzũng ơi, anh cứ ngỡ khi em nằm xuống là anh và Cộng Đồng Tị Nạn chúng
ta, đã mất đi một người bạn đồng hành. Những người yêu nước cũng tưởng
khi nhạc sĩ Việt Dzũng ra đi, có nghĩa là trái tim vì tự do đã ngưng
đập… Nhưng có ngờ đâu, chỉ trong vòng 1 tuần lễ, anh thấy rằng, Người
Việt Tị Nạn CS chúng ta, đã có hàng trăm ngàn người bạn đồng hành khác,
cùng chung một chí hướng và một lý tưởng như em bỗng xuất hiện. Cộng
đồng người Việt chúng ta tại hải ngoại cũng như ở trong nước, đã có hàng
triệu con tim yêu tự do cũng đã, đang và sẽ đứng lên, cùng tiếp tục
thực hiện những mộng ước mà em còn dang dở. Tinh thần Việt Dzũng cùng
ngọn lửa đấu tranh, vẫn sống mãi trong lòng tất cả mọi người quý mến em.
Vậy nghe! Việt Dzũng ơi, hãy bình tâm và ngủ yên em nhé. Hãy hát lên cho
mọi người cùng nghe nhạc phẩm “Khi Chúa Thương, Chúa Gọi Tôi Về, Lòng
Tôi Hân Hoan”.
Chúng ta hãy biến tiếc thương, sầu não thành mừng vui cho Việt Dzũng
được thấy dung nhan Thiên Chúa, sum họp cùng Cha trên Trời vào mùa Giáng
Sinh này.
Vĩnh biệt Việt Dzũng
No comments:
Post a Comment